|EDIT| [HOÀN] NUÔI MÈO XONG…
[Đã in xong ảnh thờ, tôi phát hiện, người vẫn đẹp như thuở ban đầu.]
Những lời này quá kì lạ, giống như ám chỉ gì đấy, khiến người ta dựng tóc gáy.
Văn Tranh chuyển tờ giấy cho Đặng Phác Ngọc ra hiệu mọi người xem thử, sau đó mới nói cả bọn tản ra xem xét xung quanh.
Này là phòng của nữ chính, căn phòng được trang trí rất đơn giản, ngoại trừ đồ vật màu be cộng thêm rèm cửa làm từ vải tuyn ren ra thì không còn gì nữa.
Bởi vì trận rung lắc dữ dội ban nãy cho nên có rất nhiều vật trang trí nhỏ nhỏ rớt xuống đất. Đáng tiếc không có cái nào có ích.
Không hề có bất cứ thứ gì liên quan đến công việc hoặc sở thích.
Văn Tranh kéo rèm ra, biển hoa tím bên ngoài lập tức đập vào mắt, tô điểm thêm cho căn phòng chút lãng mạn.
Văn Tranh không nói gì, lôi hai cái bàn làm việc từ ngoài vào, đặt giữa phòng.
Đặng Phác Ngọc hiểu ý vứt mấy tờ nhật ký lên bàn, sau đó lại lấy đến hai cái ghế dựa, cộng thêm mấy cái trong phòng, đặt mỗi cạnh bàn một cái ghế.
“Mở họp.” Anh nói.
Bốn người mỗi người một cạnh, tất cả ngồi xuống, bên trái Đại Vương là Văn Tranh bên phải là Đặng Phác Ngọc, đối diện là Sơn Vũ Dục La. Tầm mắt cả hai va vào nhau, Đại Vương hừ một tiếng.
Văn Tranh vỗ nhẹ hắn, nói: “Chúng ta tổng hợp một chút những thông tin có được từ đầu đến giờ.”
“Đầu tiên,” Anh lấy cuốn sách bài tập dùng để che đầu khi nãy ra, dùng phần trắng trên trang lót, nói: “Nhiệm vụ chính, nữ chính muốn tìm ký ức đã mất của mình. Cô bảo căn biệt thự này là nhà của mình, trong nhà có một người cô từng yêu. Người này là nam chính.”
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Văn Tranh lấy bút bi viết lên. nói tiếp: “Tuy lúc ở ngoài biệt thự, câu chuyện bắt đầu dưới góc nhìn của nữ chính, nhưng kể từ khi bước vào biệt thự, câu chuyện lại chuyển sang góc nhìn của nam chính. Nhật ký là ký ức của anh ta, tầng hai là phòng của anh ta, thẳng đến tận nơi này mới có chút manh mối của nữ chính.”
Đặng Phác Ngọc nói: “Còn có mấy hộp kim chỉ mà…” Vừa nói vừa đặt mấy hộp kim chỉ mình tìm được lên bàn, Sơn Vũ Dục La cũng bỏ hai cái lên bàn, Đại Vương bỏ ba, như thế có tổng cộng chín cái, khác màu.
Đặng Phác Ngọc lại đặt dải lụa đỏ vào chính giữa: “Cái này nữa, em nhặt được trong phòng, sau khi nhặt được mới bị BOSS dí.”
“Cái này có nghĩa gì?” Đặng Phác Ngọc hỏi Sơn Vũ Dục La.
Bởi Sơn Vũ Dục La cứ như bách khoa toàn thư gì cũng biết, lúc nào cũng sắm vai người giải thích chi tiết cho mọi người, cho nên cậu mới hỏi Sơn Vũ Dục La theo thói quen, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã hối hận, tự mắng mình ngốc trong lòng, Đại Vương chắc sắp điên lên nữa rồi…..
Nhưng Đại Vương không có, chỉ lạnh lùng cầm tờ nhật ký cuối cùng kia.
“Này tôi cũng không rõ lắm.” Sơn Vũ Dục La nói: “Dải lụa đỏ tượng trưng cho rất nhiều thứ, nhưng cái cậu nhặt được cũng khá cứng, còn có hoạ tiết vàng, chắc là vật trang trí. Không biết vật trang trí của dây buộc tóc hay thứ gì đó khác….tôi đoán đây là quà nam chính tặng cho nữ chính, bởi vì rất quan trọng, nên nữ chính cứ đuổi theo nó hòng lấy lại.”
“Như vậy lại có vấn đề khác.” Văn Tranh bỗng nhiên nói: “Tại sao BOSS lại là nữ chính?”
Mọi người im lặng.
BOSS trong [Không Gian Sinh Tồn]đa số là zombie, dùng quần áo để phân chia nghề nghiệp, thân phận.
Phó bản [Giải Cứu Susan], bởi vì nhân vật chính sợ nha sĩ, cho nên nha sĩ là BOSS. Phó bản [Lâu Đài Tự Do], bệ hạ nhỏ vai chính vì bệnh nên đi khám không biết bao nhiêu lần, cho nên BOSS cũng mặc áo blouse trắng.
Nhưng vì sao BOSS lần này lại là “mẹ” của nam chính?
Văn Tranh: “Anh ta sợ cái gì?”
Đặng Phác Ngọc lẩm bẩm, chắp tay trước ngực: “Sợ, đương nhiên sợ!! Là người chết đó, người chết có thể không đáng sợ hả? Mọi người đừng quên, nữ chính này đã qua đời vì tai nạn xe cộ!”
Cậu ta vỗ mạnh lên tờ giấy trên bàn, lại nghe Đại Vương thản nhiên nói: “Không đúng.”
Đại Vương cuối cùng cũng mở miệng, ba người quay đầu tám con mắt nhìn về phía hắn.
Đại Vương bình tĩnh nói: “Nếu là xác của người lạ nào đấy, anh ta có khả năng sẽ sợ hãi. Nhưng đây là người anh ta thích.”
“Thích?” Đặng Phác Ngọc trợn tròn mắt.
“Nói ảnh thờ của nữ chính đẹp, trong nhật ký liên tục lặp đi lặp lại mấy câu ‘mẹ cười’, ‘mẹ cười ngọt ngào’, còn thường xuyên muốn được hôn, rồi nhắc đến sợi dây trói cả hai, mấy chữ như vậy. Sao có thể là tình mẫu tử được?”
Văn Tranh và Đặng Phác Ngọc….
Tự nhiên cảm thấy phó bản này biến thái ghê gớm.
Sơn Vũ Dục La dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn: “Vậy theo cậu nói, lẽ ra nam chính càng không nên sợ nữ chính chứ?”
“Ngươi là thằng đần à?” Đại Vương không kiên nhẫn ấn bút bi: “Phát hiện bản thân thích mẹ nuôi của mình, cảm thấy sợ không phải rất bình thường sao?”
…..Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Lúc nhận ra bản thân biến thái đến nhường nào, lương tâm hẳn sẽ dao động nhỉ?
Huống hồ mẹ nuôi đã chết vì tai nạn xe cộ!
“Em vẫn không cảm thấy mọi chuyện đơn giải đến thế…” Đặng Phác Ngọc muốn đứng lên, muốn thử tìm xem còn bỏ sót cái gì trong căn phòng nhìn-là-biết-không-còn-mẹ-gì-để-tìm hay không “Từ ngoài nhìn vào thì biệt thự có hai tầng, nơi này hẳn là trung tâm nhỉ? Nhưng không nhìn thấy cơ quan gì, đạo cụ cả đống lại không có chỗ dùng, ngay cả dải lụa đỏ này là gì cũng không biết….haizz em đi mò.”
Bên dưới hai cái bàn chính là cái mê cung bi kia, lúc Đặng Phác Ngọc đứng lên không cẩn thận vấp một cái, đá vào mê cung. Căn phòng bỗng nhiên rung một hồi, bên góc trên trần nhà lủng ra một cái lỗ, một cầu thang bằng gỗ nhô lên, lách cách một tiếng rồi mới ngừng lại.
Mọi người: “….”
“Á!” Đặng Phác Ngọc hưng phấn “Nhìn nè, em đã nói không đơn giản vậy mà, lòi ra rồi nè!”
Văn Tranh ngồi bình tĩnh tại chỗ theo thói quen, nói tiếp: “Tổng kết lại một chút..”
“Có một bé trai nhỏ, không biết được nữ chính nhận nuôi vào năm bao nhiêu tuổi. Nữ chính cho nó ăn cho nó uống, còn mua đồ chơi cho nó. Cậu bé dần lớn lên, cảm thấy mình thích mẹ nuôi, nhưng có một ngày, mẹ nuôi qua đời vì tai nạn giao thông.”
“Khi đó anh ta bao nhiêu tuổi?” Sơn Vũ Dục La hỏi.
“Tôi nghĩ mười sáu đổ lên.” Văn Tranh nói: “Mấy cuốn sách phức tạp, nhật ký và chữ viết, phải trưởng thành nhất định mới có thể đọc hiểu được mấy cuốn đấy, đây là điều một đứa con nít không làm được.”
Đặng Phác Ngọc đã nôn nóng đến mức không ngồi im được nữa, lôi từ đâu đấy ra một cái túi, nhét hết tất cả đồ trên bàn vào túi, bốn người theo nhau đi lên cầu thang.
Gác mái nhỏ tối thui.
Đặng Phác Ngọc vừa mới ló đầu ra, đã hét lớn “Má ơi!”
Văn Tranh đẩy cậu ta ra, sau khi đi lên lập tức nhìn thấy một cái bàn thờ, bên trên còn có bật lửa và nhang, làn khói từ nhang lượn lờ khắp phòng.
Trên sàn có mấy cái đệm, ảnh thờ nằm trên bàn thờ, quả nhiên giống như trong nhật ký nói – rất đẹp.
Hơn nữa đẹp đến mức y chang lúc họ nhìn thấy cô nàng ở bên ngoài.
Đặng Phác Ngọc run rẩy: “Cô ấy….bao nhiêu tuổi?”
Này quả thật là một vấn đề xuất sắc.
Bởi vì cô gái bọn họ gặp bên ngoài chỉ là ảo tưởng, cho nên độ tuổi khi ấy không thể chắc chắn được điều gì. Lại cộng thêm chuyện cô đã chết, cho nên hình tượng xuất hiện trước mặt bọn họ có thể là hình tượng trẻ hết mức có thể.
Thường thì ảnh thờ sẽ là tấm cuối cùng chụp trước khi chết, này chứng minh một chuyện, người mẹ nuôi này, cũng chính là nữ chính, không già đi, trông cứ như chưa đến hai mươi.
“A a a-” Đặng Phác Ngọc vò đầu bứt tóc “Có thể nói đại ra được không! Nói đại là nữ chính này yêu ai không được à!?”
Đại Vương bỗng nhiên quát: “Đừng nhúc nhích!”
Hình như hắn nghe thấy có tiếng gì đó ngoài cửa sổ, hắn nín thở mấy giây, sau đó đi lại cửa sổ nhỏ trên gác mái, vươn tay đẩy mạnh nó ra.
Cánh phượng tím khiêu vũ trong không trung, cảnh tượng chợt thay đổi.
Bầu trời trong xanh, bên một cái xích đu trong công viên nhỏ, nữ chính đang ngồi khóc thút thít trên mặt đất.
Cô trang điểm theo phong cách trưởng thành, tay đeo đồng hồ, một tệp hồ sơ rơi trên đất, là một chồng giấy có đóng dấu, nhưng không rõ nội dung.
Cô khóc thảm thương đến mức run rẩy cả người.
“….Đây là nữ chính!?” Giọng của Đặng Phác Ngọc đột nhiên vang lên, Văn Tranh nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy chủ nhân giọng nói đâu, bèn biết mình đã bước vào hồi ức, cho nên ừ một tiếng trả lời. Lại nói tiếp: “Đại Vương với Sơn Vũ đâu rồi?”
Hai người lần lượt lên tiếng, Văn Tranh nghe xong cũng quay đầu tập trung xem.
Chốc lát sau, nam chính thần bí xuất hiện. Thằng bé chỉ trông khoảng năm sáu tuổi, quần áo trên người giặt nhiều lần đến mức trắng bệch, trên tay và chân không có quần áo bao lại là hằng hà sa số các vết thương nhỏ lẻ.
Nó cẩn thận đến gần cô gái đang khóc kia, dịu dàng hỏi: “Dì ơi, dì ăn kẹo không ạ?”
Nữ chính ngừng khóc, cắn môi dưới ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười tươi rói, khóe mắt hơi chùng xuống. Cô lau mặt, cầm viên kẹo cứng trên tay thằng bé, mạnh mẽ cười với nó: “Cảm ơn….”
Khung cảnh bỗng nhiên biến thành đốm sáng, vừa chớp mắt, cảnh tượng đã chuyển đến trước cửa biệt thự.
Nhân viên bận đồng phục của viện phúc lợi, một tay nắm tay nhóc con, tay còn lại đưa giấy tờ cho nữ chính.
“Thủ tục đã xong xuôi, hộ khẩu cũng đã dời đi, thưa cô, từ hôm nay trở đi cô sẽ là mẹ của Đậu Đậu.”
Gương mặt nữ chính đong đầy hạnh phúc, ngồi xổm xuống ôm chặt cậu bé. Cô nhẹ nhàng nói: “Là con nhặt được mẹ, mẹ sẽ mãi mãi yêu con, bảo vệ con, cho đến khi con trưởng thành.”
Nhóc con cũng gật đầu, kiên định nói: “Con cũng sẽ bảo vệ mẹ.”
Ba chiếc kim trên đồng hồ xoay với tốc độ chóng mặt, biệt thự thay đổi với tốc độ cực nhanh. Cậu bé ngày càng trưởng thành, nữ chính làm phòng chơi cho nó, nấu cơm, giặt giũ, đến xem trận đấu bóng rổ của nó, họp phụ huynh học sinh. Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nháy mắt, sinh nhật 18 tuổi của nhóc con năm nào đã đến.
Vẫn trong căn biệt thự này, nữ chính nấu một bàn đầy đồ ăn, mua một cái bánh kem to bự.
Nam chính đã lớn lên thành thiếu niên đẹp trai phong độ cầm bật lửa châm nến, tắt đèn, ánh nến đung đưa, ánh mắt anh dùng để nhìn nữ chính lấp đầy một loại cảm xúc dịu dàng vô danh.
“Mừng con đã trưởng thành.” Nữ chính dịu dàng nói “Mẹ mãi mãi yêu con.”
Nam chính thổi nến –
Bóng tối đổ xuống.
Tiếng chuông điện thoại chói tai xẹt ngang qua bóng tối, màn ảnh lung lay, bóng dáng siết chặt điện thoại của nam chính ngày càng bé lại.
Mặt anh ta mơ màng trống rỗng, bước vào nơi tổ chức tang lễ.
“Nén bi thương.” Mặt của nhân viên tang lễ không rõ, trên đầu là người ấy là ánh đèn trắng bệch: “Bên điều tra sự cố giao thông báo lại…mẹ của cậu lúc lái xe vô tình rơi xuống vách núi, bình xăng nổ mạnh, mọi thứ đề cháy rụi, có lẽ sẽ không gom được tro cốt người chết….”
“……..”
Điện thoại di động rơi trên mặt đất, màn hình cứ mãi bật sáng.
Tiếp theo, hình ảnh chuyển sang nghĩa trang.
“Má ơi.” Đặng Phác Ngọc nhỏ giọng nói: “Sao mà, ngược nhau quá.”
Văn Tranh cũng hơi khó chịu, bèn mở làn đạn ra dời sự chú ý.
Mọi người trong làn đạn cũng đang kêu rên, vài người chú ý đến tuổi của nữ chính, cũng có vài người đang nói về Đại Vương.
Văn Tranh nhìn nhìn, trong lòng dấy lên cảm xúc nào đấy chính anh cũng không biết.
-Báo cáo mới nhất đây, Sơn Vũ Dục La vừa mới nói với phòng livestream của thằng chả rằng thằng chả không thể khiến vừa lòng mọi người được, kết hợp với nụ cười bất đắc dĩ của thằng chả, khiến quần chúng trong phòng sửng cồ lên, bàn tán về Đại Vương quá trời.
-Thế Z của bọn mình có bị kéo vào không?
-Thật ra cũng không liên quan gì đến bọn mình, mọi người đừng qua bên kia nói là được rồi.
-Có thể nói giúp Đại Vương, nhưng đừng nhắc đến Z đại.
-Làm sao, tôi ghét tên Vương này thì không được xem livestream của Z à? Hai người bọn họ bị ai lấy dây cột chặt vào nhau hay gì?
-Có thể nói ít chút được không….tôi không thấy màn hình…..
-Ha ha ha ha lầu trên làm tôi cười chết đi sống lại luôn, ngược luyến tình thâm! Đến giờ tôi còn chả hiểu cái phó bản này nói về vấn đề gì đây này, sao nữ chính trẻ mãi không già vậy, uống Trú Nhan Đan à?
-Chủ đề của lầu ban nãy buồn ói kinh khủng, Đại Vương đã làm gì, ổng nói cha nội kia có hai câu thôi, mà làm như ổng nói oan hay gì á, có ai không biết con lươn này lươn lẹo vcl đâu, giờ còn có người cảm thấy cái này là điểm quyến rũ của thằng chả?
-Tốt hơn cái vị Vương nhỏ nhen nóng tính của mấy người nhiều, còn bắt Z của tôi nhường hắn.
-Mấy người không thấy Z đại bằng lòng nhường à.
-Con mắt nào của lầu trên thấy Z đại cam tâm tình nguyện? Không phải có mấy nô lệ nhan sắc nào đấy ép ảnh phải lấy lòng Vương của bạn gì đấy à?
-Má nó chứ!!! Lầu trên tính bôi đen đúng không!!! Z đại của tôi không có để ý mấy thứ này đâu cảm ơn! Ảnh muốn chơi với ai thì chơi, còn có chuyện bị người khác ép?
-….
Văn Tranh khó hiểu: “Sao lại thế này,”
Vừa mới nói được một nửa, cảnh tượng bỗng nhiên nổ tung, chớp mắt một cái cả bốn đã xuất hiện trên con đường lúc mới vào phó bản!
Bốn người ai cũng kinh ngạc, Văn Tranh chỉ mới coi đến khúc nghĩa trang, hỏi: “Mới có chuyện gì xảy ra?”
Đặng Phác Ngọc buồn bực: “Có gì đâu? Mới đến khúc biệt thự kia sang tên cho nam chính……thế bọn mình thắng chưa? Hồi nãy cũng có phải ending đâu….:
Đại Vương có vẻ bị chuyện bị đạp ra vạch xuất phát chọc tức, tung chân đá vào hàng rào sắt trước nhà nữ chính một cái, đinh một tiếng, nữ chính lại đi lên từ phía cuối con đường….
“Chị ơi!!!” Đặng Phác Ngọc xông lên nắm tay cô gái: “Em nhớ chị lắm hu hu hu hu -“
Cô gái: “Khi nãy cảm ơn…..”
Đặng Phác Ngọc: “Chị ơi biển khổ vô tận quay đầu là bờ mười tám năm sau vẫn là anh hùng…..”
Cô gái: “Vừa nãy,”
“Để cổ nói!” Văn Tranh túm Đặng Phác Ngọc ra: “Không nghe thấy cổ nói là vừa nãy à? Cổ biết chúng ta, không phải quay lại nơi xuất phát!”
“A, à….”
Gương mặt của cô vận dịu dàng như cũ, tốt tính cười cười, nói: “Vừa nãy cảm ơn mọi người, nhờ có mọi người, tôi mới tìm về được chút ký ức.”
“Nhưng mà,” Cô ngừng một chút “Tôi vẫn chưa nhớ lại được người tôi yêu là ai……Người ấy còn ở trong nhà….”
Bốn người: “…..”
Đại Vương bước lên, nhìn chằm chằm cô: “Còn cái gì nữa, nói hết cho xong.”
“Người tôi yêu, nhật ký của anh ấy vẫn còn ở vài nơi trong nhà….”
Đặng Phác Ngọc vỗ vỗ vai Đại Vương, không dám nhìn thẳng vào gương mặt đen thùi của hắn: “Đừng tức, biết đâu cổ nhìn mặt anh xong thêm vài thứ thì sao.”
Sơn Vũ cũng hỏi vài câu, nhưng câu trả lời vẫn như trước. Lấy hộp kim chỉ và dải lụa đỏ ra, cô chỉ nói cái trước dùng rất tốt, cái sau rất đẹp, cũng chẳng có ý nghĩa gì, hỏi cô bao nhiêu tuổi, là người hay quỷ, cũng đều nhận được câu trả lời mơ hồ.
Hết cách, bốn người vẫn đẩy cửa đi vào.
Lúc này đây, biệt thự đã đổi phong cách.
Bố cục không thay đổi, nhưng nội thất mới hơn, cây cỏ cũng nhiều thêm mấy chậu, phòng chơi của con nít sửa thành studio, xích đu không còn nữa, thay vào đó là dụng cụ thể hình đa chức năng.
Đặng Phác Ngọc chạy ra khỏi bếp, lớn tiếng nói: “Nhà bếp cũng thay đổi nhiều lắm! Còn có một cái lò nướng nữa!”
Lúc này mọi người ngựa quen đường cũ.
Văn Tranh còn nghĩ đến mấy chuyện trong làn đạn nên không được tập trung lắm trong lúc mò mẫm trong phòng chơi với Đại Vương.
Nãy giờ anh không tắt làn đạn, Văn Tranh cũng hiểu được đại khái từ bình luận của mọi người. Hình như là lúc anh và Đặng Phác Ngọc đánh BOSS, Sơn Vũ Dục La cãi nhau với Đại Vương.
Hèn gì hồi nãy anh vào phòng, mặt mày ai cũng tối thui tối hù.
Văn Tranh hơi mệt tâm.
Anh thừa biết mình có cái tật hay mềm lòng, nhanh tức cũng nhanh nguôi, rất ít khi thật sự tức giận. Với ai cũng vậy, Đại Vương cũng không khác gì người khác.
Đối với hành vi thẳng tính của cậu ta, vui thì nói mình vui, không vui lập tức không thèm nể mặt người đối diện, tuy rất dễ cãi nhau vì chuyện nhỏ, nhưng không cần đoán già đoán non ý nghĩa thật sự của từng câu từng từ cậu ta nói ra.
Nếu có thể chọn, Văn Tranh tình nguyện chọn Đại Vương làm đồng đội.
Huống chi sau khi đối phương vào [Không Gian Sinh Tồn],tính tình tốt lên rất nhiều mặc dù anh cũng chả biết tại sao, cũng không khi khổng khi không dỗi anh, chỉ đâu đi đó, thỉnh thoảng ghẹo một chút cũng rất vui.
Cũng không gào vào mặt anh bảo anh cút.
Thân thủ tốt, biết tìm đồ.
“Ta tìm được rồi.”
Văn Tranh nghe, bèn quay đầu, nhìn thấy Đại Vương cầm một xấp giấy trong tay, kiêu ngạo nói: “Chắc là hết rồi ấy, ngươi….thôi bỏ đi.”
Văn Tranh: “….”
Anh đây là đang bị thương hại á hả!?
Trong phút chốc anh vẫn còn đang chìm đắm trong cái tâm trạng hoảng sợ khi nghe được cái giọng cưng chiều của ai kia, hai mắt đờ đẫn, vô thức bước theo người nọ ra ngoài.
Trước lạ sau quen, bây giờ mọi người không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng mở hết nhật ký ra.
Đặng Phác Ngọc: “Em không đọc nữa, kinh hãi hùng rồi.”
Sơn Vũ Dục La nói: “Đây để tôi.”
Văn Tranh tai nghe, mắt nhìn làn đạn.
“Lần đầu nhìn thấy Tiểu Doanh ấy, não tôi trống rỗng. Sao có cô gái giống mẹ như vậy được? Nhưng tôi biết, hai mươi năm đã qua đi, cho dù mẹ có còn sống, cũng đã sớm già, không thể nào trẻ trung như Tiểu Doanh được. Nhưng tôi vẫn không thể khống chế bản thân ngừng chú ý đến cô, muốn nói chuyện với cô, muốn nhìn cô cười, Ngày mai tôi muốn hẹn cô ấy đi xem phim, liệu cô ấy sẽ đồng ý chứ?”
“Cách Tiểu Doanh nói chuyện và làm việc cứ như phiên bản khác của mẹ vậy. Đôi khi tôi không khống chế được ý nghĩ tội lỗi trong đầu. Tôi đã không phân biệt được mình yêu cô ấy là vì cô ấy là Tiểu Doanh, hay là vì tính cách của cô ấy giống với người tôi thích. Hôm nay Tiểu Doanh mua một cái lò nướng mới, nướng bánh tart trứng, mùi vị giống hệt cái mẹ từng làm……hay chỉ là do tôi suy nghĩ của tôi đã khiến vị của nó thay đổi?”
“Hôm nay đi dạo phố với Tiểu Doanh, mua cho cô một chiếc đầm hoa màu đỏ. Đây là điểm khác nhau của Tiểu Doanh và mẹ. Mẹ không thích mặc mấy bộ đồ sáng sủa như thế, Tiểu Doanh năng nổ và nhiệt tình hơn mẹ rất nhiều….”
-Biến thái.
-Thật sự quá biến thái.
-Tra nam thích chơi hệ thế thân đi chết đi?
-Nhưng nữ chính là thế nào nữa….
-Ôi Ngọc Trai đáng yêu quá, còn chơi bút bi nữa.
-Thật sự ấy, tranh thủ lúc mọi người không chú ý, ổng lặng lẽ nhấn hai cái kìa.
-Tôi cảm thấy Ngọc Trai rất đáng yêu…cho dù mắng tôi “Ghét mày nhất” tôi cũng vui.
-???? Lầu trên cũng biến thái không kém đâu!
-Xin lỗi vì đã chen ngang, mọi người có cảm thấy, Sơn Vũ hôm nay có mấy lần cố ý muốn đứng kế bên hay gần Ngọc Trai không? Tôi nghi ngờ con lươn chúa này có ý định bú tí fame của Ngọc Trai, nhưng không ngờ không thành công.
-Wow.
-Ôi chu choa mạ ới.
-Kết quả xoay ngược trăm tám chục độ, mấy người thích Ngọc Trai sẽ không đi xem livestream của thằng chả nữa, chắc chắn sẽ dồn về phòng của Z, sau đó lại cái màn ăn không được thì phá cho hư, bắt đầu bôi đen Ngọc Trai trên Weibo?
-Thế mấy người ghét Ngọc Trai cũng sẽ không đến chỗ của Z mà?
-Không được không được, vẫn nên cắt dây đi thôi, Ngọc Trai không phải streamer, anh ta không quan tâm bảng xếp hạng không có nghĩa Z đại nhà tôi không….
“Tôi cũng không quan tâm.” Văn Tranh đột nhiên nói.
Sơn Vũ đang đọc nhật ký, đột nhiên bị chen ngang, bèn ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Quan tâm gì?”
Văn Tranh không quan tâm đến gã ta, chỉ hơi ngửa đầu, nói với phòng livestream của mình: “Không cần cắt dây gì hết, cậu ta là bạn của tôi.
–
Hậu trường nhỏ:
Mọi người: Bọn tôi đang tập trung giải câu đố, còn anh đi đọc bình luận!??
–
Chú thích:
Vải tuyn ren: